Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu, chỉ cần ta và ngươi


Yêu, chỉ cần ta và ngươi

o Tác giả: Hiểu Bạo

o Thể loại: Hiện đại, ngược tâm,giang hồ tình cừu,HE o Editor: Kwon Fu + Fuu Aki

Chương 1 – Chiến tranh

Phanh! Kèm theo sau một tiếng nổ mạnh, chiếc xe trên đường quốc lộ bị nổ tung, những mảnh vỡ rơi tán loạn trên đường, lúc này, những đám đông buôn bán bên vệ đường hiện giờ lại triển khai lên một trận bắn nhau sống chết, cảnh sát trải qua thời gian dài nằm vùng bố võng, rốt cuộc cũng có cơ hội đem lão đại Mộ Thành của Mặc Long Bang đem truy bắt, bang phái này dính dáng đến buôn lậu thuốc phiện, vũ khí đạn dược, sòng bạc, quán bar, làm nhiều chuyện trái pháp luật. Thậm chí bang còn nổi tiếng về một tổ chức ám sát thuê, tên là "Giản". Nghe nói cái tổ chức này, luôn hoạt động lặng lẽ, không ai biết tình hình cụ thể trong đó ra sao, có bao nhiêu người, cũng không biết hình dáng những người đó như thế nào nữa, bởi vì những người từng gặp mặt qua đều bị giết chết, bọn hắn có thể là bạn bè, là người thân của ngươi, cũng có thể là bạn học, thậm chí cũng có thể là người yêu của ngươi, tác phong của bọn hắn luôn là ra tay độc ác, không để lại một nhân chứng sống nào, cũng không để lại một dấu vết gì, nếu nhưng tất cả những người trong tổ chức cùng nhau hợp tác, thì thậm chí có thể tiêu diệt được cả một tòa thị chính, những sát thủ trong tổ chức, là được lựa chọn kỹ càng trong cả nước, chỉ người từ nhỏ có thể chất, có năng lực, có chỉ số thông minh, không giống với những người bình thường khác, mới có cơ hội tiếng vào tổ chức này, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, đến khi trưởng thành sẽ trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.

Lần này, cảnh sát phái ra chính là mấy trăm tinh anh của thành phố A, cùng với đội Phi Hổ, đội đột kích, cục trưởng cảnh sát đứng đầu tinh binh đội, mới có thể đủ khả năng tiêu diệt được băng nhóm tội phạm nguy hiểm này. Phanh phanh phanh, đó là âm thanh của tiếng đạn cùng với tiếng xe nổ, âm thanh của tiếng đạn xuyên qua da thịt, người bị bắn trúng kêu một tiếng thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác, tiếng ồn vang vọng cả một vùng. Lúc này, một binh lính trẻ chạy đến trước mặt cục trưởng. Hô to: "Báo cáo cục trưởng, đại bộ phận tội phạm đã được tiêu diệt, chỉ còn lại Mộ Thành cùng vợ của hắn, cùng với mấy thân tính trong xe liều chết chống cự!" Nói xong liền quay lại giữa trận chiến, cục trưởng nhìn theo bóng lưng của người lính trẻ, khóe miệng không phát giác

4

mỉm cười, người lính này chính là Tiêu Quốc Bình, hắn không nghĩ tới lần này chiến đấu, sẽ cải biến cuộc sống sau này của hắn.

Tiêu Quốc Bình, 23 tuổi, cha là tướng quân, mẹ là thẩm phán, từ nhỏ đã sinh trưởng trong một gia đình nghiêm minh, lúc 3 tuổi đã bắt đầu nhận huấn luyện, 18 tuổi thi vào làm cảnh sát, 20 tuổi gia nhập quân đội quốc gia, là một nhân tài hiếm có. Tiêu Quốc Bình một bên trợ giúp đồng đội, một bên tiến hành tiến công, ý chí chính nghĩa giúp hắn chiến đấu không ngừng nghỉ, tiến gần đến Mộ Thành, lập tức liền có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến này, lúc này, một nữ nhân từ xe xông ra, Tiêu Quốc Bình nhận ra, đây chính là vợ của Mộ Thành – Lý Vân, trước kia còn có danh là Hoa Hồ Điệp, sau khi bị Mộ Thanh chinh phục, thay đổi khác xưa, chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, không lộ diện, nhưng không nghĩ tới lần này, lại xuất hiện, Tiêu Quốc Bình nhắm ngay bắp chân người đàn bà kia, phịch một tiếng, hắn biết rõ, Lý Vân trúng đạn, nhưng là vẫn như cũ yểm trợ cho chồng của mình.

Mộ Thành nhìn thấy Lý Vân bị thương, mặc kệ tình cảnh của chính mình, vội vàng tiến lại đỡ nàng lên, Lý Vân hô to không cần lại đây! Nhưng là không còn kịp, đám người sớm tập kích chờ Mộ Thành chạy tới, lập tức nhắm bắn, lại phanh một tiếng, vết thương này vẫn chưa lấy mạng Mộ Thành, nhưng là làm vai hắn bị thương, ánh mặt của Mộ Thành vì phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng, hắn căm tức nhìn lên phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Quốc Bình, hắn chậm rãi đưa súng lên đầu mình, cười như một kẻ điên, lớn tiếng gào thét: "Ngày hôm nay trúng kế của ngươi, ngươi làm cả nhà ta chết tại chỗ này, bất quá chớ quên, cho dù ta chết đi, người làm chủ Mặc Long Bang cũng không phải là ngươi, ngươi cho là "Giản" sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Haha, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đi theo ta!" Hô hoán điên loạn xong, hắn nhìn Lý Vân, nói với nàng, Vân, ta đời này tự nhân không làm được chuyện gì, nhưng ta thành công nhất chính là có được ngươi, có được ngươi, cuộc đời này của ta coi như không uổng, Tiểu Kiệt của chúng ta, ta không đành lòng chính là nàng, hay là để nàng cùng hai ta đi, một nhà ba người chúng ta, tiếp tục kiếp sau làm người một nhà, được chứ? Lý Vân nghe lời nói của Mộ Thành, không khóc, chính là ẩn tình nhìn nam nhân trước mặt mình, cho dù bản thân bị trọng thương, cho dù ngay cả đứng cũng không vững, nhưng là trong mắt nàng, vẫn là cao lớn như vậy, đáng tin cậy, người nam nhân này, kiếp sau, cũng sẽ ở bên hắn, Lý Vận gật đầu,

5

đồng ý với lời nói của Mộ Thành, Mộ Thành vui vẻ nở nụ cười, tiếp đó một tiếng súng vang lên, cướp đi cuộc sống của hắn.

Mộ Thành, cha là một tên du thủ du thực, cả ngày chỉ biết đánh nhau giật tiền, mẹ lại làm nghề mại dâm, nghe nói hai người trên đường cái làm việc, vì sao lại cần đứa bé Mộ Thanh này đây? Bởi vì hai người không có tiền để nuôi, nhưng nghĩ đến sinh đứa bé ra có thể bán lấy tiền, nên mới sinh. Sau khi Mộ Thành sinh ra, liền được cha mẹ đặt trên mặt đất, dùng bút viết xiêu xiêu vẹo vẹo vài chữ, nhà nghèo bán con. Những người qua đường ném ánh mắt khinh bỉ cho hai vợ chồng bán con kia, hai người này đúng là không biết liêm sỉ ở trên đường cái ngang nhiên bán con. Lúc này, một nam nhân đi ngang qua, người nam nhân này chính là bang chủ của Mặc Long Bang, Mộ Long, một nam nhân hơn 40 tuổi, bởi vì vợ không thể sinh đẻ, mà hắn lại thập phần yêu vợ của mình, vì thế quyết định không cưới người khác, nên mặc nhiên là không có con cái, Mộ Long đã quan sát lâu ngày, hắn phát hiện đứa trẻ còn quấn tã kia, tuy rằng toàn thân vô cùng bẩn, nhưng không cách nào che dấu được cặp mắt sáng ngời kia, thấy đứa bé này lớn lên nhất định sẽ làm nên chuyện, liền hướng hai vợ chồng kia mua đứa bé này, một lòng cho đây là người kế tự mà nuôi nấng, từ nhỏ liền xem hắn như là con ruột, hơn nữa hy vọng hắn thành công, nên mới lấy cái tên Mộ Thành này, lúc 5 tuổi một mình có thể đánh thắng một đám to con, 10 tuổi liền có thể nổ súng, chính là biến thành một tiểu hài tử tàn nhẫn như vậy khi hắn biết hắn ra đời như thế nào. Hắn liền điều động người của Mặc Long Bang đi tìm cha mẹ ruột của hắn, sau khi tìm được, không chút do dự giết chết bọn họ. Khi đó Mộ Thành 12 tuổi, lần đầu tiên trong đời giết người, lại chính là giết cha mẹ ruột của hắn. Cứ như vậy, Mộ Thành từ nhỏ đã thanh danh trong hắc đạo cũng đã lớn hơn, mọi người đều biết, người nam nhân này tương lai sẽ trở thành bang chủ mới của Mặc Long Bang. Mười năm sau, Mộ Long cũng dần dần già và chết đi, Mặc Long Bang chân chân chính chính giao cho Mộ Thành, lúc này Mộ Thành 22 tuổi, nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, đem một Mặc Long Bang chỉ chuyên làm thuốc phiện mà dần dần biến thành một nơi chuyên làm chuyện phạm pháp, làm vũ khí đạn dược, sòng bạc, quán bar đủ thể loại để kiếm tiền, cũng sáng lập "Giản" một tổ chức giết người. Quốc Gia cũng không có biện pháp bắt hắn, cảnh sát cũng phải thông qua vô số lần điều tra, vô số lần nằm vùng, mới có thể cuối cùng đem lão đại của Mặc Long Bang diệt trừ, nhưng là, để tiêu diệt được Mặc Long

6

Bang thì vẫn còn rất xa vời. Nhưng là, Mộ Thành người nam nhân này, từ nay trở đi, hoàn toàn biến mất khỏi cái võ đài này.

Lý Vân nhặt lấy cây súng của Mộ Thành, thương tiếc nhìn Mộ Thành một cái. Sửa sang lại quần áo, tóc tai cho Mộ Thành, đặt hắn nằm ngang lại, hôn thật sâu trán của hắn, sau đó, lấy súng nhắm ngay vào một tiểu cô nương đang rúc trong xe, Tiêu Quốc Bình lúc này mới phát hiện, nguyên lai còn một tiểu cô nương đang ở giữa cái chiến trường hỗn loạn này, tâm hắn liền mở ra, hắn tự nhiên hiểu được Lý Vân muốn làm gì, cũng biết tiểu cô nương này chính là con gái của Mộ Thành. Đứa trẻ này là mặt một váy áo liền màu trắng, tại cái nơi chiến trường máu lửa như thế này, nhưng lại không nhiễm một chút máu nào, dứt khoát giống như một đóa hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trạc thanh liên mà không yêu tuyết trắng, bó chân trong cánh tay yếu ớt, tóc đen dài tự nhiên rũ xuống vai, nhưng ánh mắt trống rỗng, trải qua nhiều biến cố như vậy, đứa nhỏ này tựa như người ngoài cuộc, trống rỗng nhìn về phía trước, làm cho người ta đoán bắt không ra. Lý Vân kêu tên cô bé kia, cô bé thu hồi ánh mắt trống rỗng, nhìn vào Lý Vân, mẹ của nàng. Lý Vân dùng súng chỉ vào tiểu cô nương, thì thào nói: "Tiểu Kiệt, ba ba vừa rồi đã chết, là bị người khác hãm hại, là bị cảnh sát hại chết, mẹ luyến tiếc ba ba của ngươi, cũng luyến tiếc ngươi, ba ba cũng luyến tiếc ngươi, cho nên mẹ muốn dẫn ngươi cùng đi tìm ba ba, Tiểu Kiệt, cho dù ngươi sống sót, những cảnh sát kia, những người hại chết ba ba người, bọn hắn cũng không bỏ qua cho ngươi, mẹ thà tự mình động thủ, cũng không muốn ngươi bị những người kia giết chết, cho nên ngươi có đồng ý không? Đồng ý mẹ đoạt đi tánh mạng của ngươi?" Tiểu cô nương ánh mắt trống rỗng nhìn vào Lý Vân, tựa hồ không có cảm xúc gì, nhìn không ra nỗi sợ hãi sẽ bị người thân giết chết, chính là hiền như khúc gỗ gật đầu, xem như cam chịu. Lý Vân nở nụ cười, bóp cò.

Phịch một tiếng Lý Vân ngã xuống, Tiêu Quốc Bình không biết mình lấy lập trường gì mà cứu đứa bé kia, nhưng là thân là một người cảnh sát, hắn không thể nhìn một sinh mạng nhỏ bị cướp đoạt ngay trước mặt mình, cho dù người cướp đoạt sinh mạng kia chính là mẹ của nàng, cho dù tiểu cô nương kia cũng cảm chịu, nhưng là Tiêu Quốc Bình chính là không đành lòng. Chính là không muốn tiểu cô nương này chết đi, vì thế trước khi Lý Vân nổ súng, hắn liền bắn chết Lý Vân, ngay trước mặt một đứa trẻ, dùng súng bắn chết mẹ của nàng, này chính là cái dạng gì đây? Đây là loại tâm tình gì? Chỉ sợ trừ bỏ Tiêu Quốc Bình không ai có thể giải thích, Tiêu Quốc Bình từ từ đi đến chỗ tiểu cô

7

nương kia, ý đồ muốn xem cảm xúc của nàng, nhưng là khi hắn đến gần, tiểu cô nương đã làm cho hắn thất vọng rồi, cái ánh mắt trống rỗng kia vẫn không thay đổi gì, nhìn chằm chằm vào thi thể của Lý Vân, đây được xem là loại tinh thần gì đây? Nhìn thấy thi thể của mẹ mình, nhìn thấy hung thủ giết mẹ mình đang đến gần, nhưng lại giống như là một người ngoài cuộc? Tiểu cô nương này thật khác thường, làm Tiêu Quốc Bình thân là cảnh sát cũng có chút rùng mình. Tựa hồ tiểu cô nương này giống như là ma quỷ, Tiêu Quốc Bình chạm vào người tiểu cô nương, hắn nhìn thấy tiểu cô nương, tiểu cô nương cũng nhìn thấy hắn, nhưng vẫn là ánh mắt trống rỗng kia.

Tiêu Quốc Bình hỏi nàng: "Ngươi tên gì? Yên tâm đi, thúc thúc sẽ không tổn thương ngươi, ngươi có nguyện ý đi cùng thúc thúc không?" Nói xong ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy khinh bỉ, rõ ràng chính mình giết mẹ của người ta, lại ở trước mặt giả bộ tốt lành? Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải nên đối xử với đứa nhỏ này như thế nào mới tốt đây? Nuôi nấng nàng? Không thể, đứa bé này cái gì cũng biết. Giết nàng? Có thể sao? Ta không phải người trong hắc bang, ta là cảnh sát, nói sao đứa bé này cũng không có tội. Rốt cuộc thế nào mới tốt đây, ngay tại lúc Tiêu Quốc Bình đang tự hỏi, môi tiểu cô nương đột nhiên hé mở, ở bên tai Tiêu Quốc Bình thản nhiên nói: "Thúc thúc, ngươi giết mẹ ta, bức tử ba ba ta, còn muốn lưu giữ ta sao? Thúc thúc, ta sẽ báo thù, ta cũng sẽ giết vợ của ngươi, bức tử ngươi, sau đó, ta sẽ không bỏ qua cho con của ngươi, sẽ không."

Tiêu Quốc Bình thất thần, hắn không thể tin từ miệng một đứa trẻ bất quá chỉ 4,5 tuổi lại có thể nói ra được những lời này, hắn không tin nhìn vào mắt tiểu cô nương, lúc này không còn là ánh mắt thất thần kia, mà là một đôi mắt đen sáng ngời, thẳng tắp nhìn vào hắn, để cho hắn cảm thấy sau lưng đổ một trận mồ hôi lạnh, hắn đẩy tiểu cô nương ra, dùng súng chỉa vào phía nàng nói, "Xuống xe, ta dẫn ngươi quay về cục cảnh sát, nhưng là những lời nói vừa rồi, ta không hy vọng nghe được lần thứ hai." Tiểu cô nương thực nghe lời đi xuống xe.

Đột nhiên nổi lên một trận gió, Tiêu Quốc Bình lấy tay che mắt, ngay lúc mở mắt, tiểu cô nương đã biến mất, điều này làm cho hắn kinh ngạc không thôi, hắn ngây dại, tìm kiếm khắp nơi, đều không nhìn thấy thân ảnh của tiểu cô nương kia, lời nói của tiểu cô nương như hiện rõ mồn một trước mắt, hắn cảm thấy không thể thở nổi, cũng tự cười nhạo chính mình, cư nhiên lại bị một tiểu cô nương hù đến như thế, nhưng là, lời nói cùng biểu tình

8

của tiểu cô nương kia, giống như là một lời khẳng định, nàng sẽ trở về, trở về trả thù, vì thế, nhặt súng của mình lên, lau mồ hôi trên trán, sau đó từ từ đi về đội ngũ.

Chương 2 – Nguyên nhân

Thành phố A trước mắt tiêu diệt được Mặc Long Bang, bang hội tội phạm lớn nhất nước, cũng tiêu diệt thành công bang chủ Mặc Long Bang Mộ Thành cùng vợ của hắn là Lý Vân. Tin tức này truyền ra, liền náo động hết tất cả truyền thông trong cả nước, phóng viên ngày nào cũng túc trực ngay cửa lớn trụ sở cảnh sát thành phố A, là muốn phòng vấn tình hình lúc đó và các tình huống xử lý như thế nào, nhưng là chỉ thấy một đám phóng viên, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, thỉnh thoảng xảy ra Lăng Ba Vi Bộ, hay hoặc giả là Hàng Long Thập Bát Chưởng, tự nhiên mỗi người trở thành cao thủ võ lâm, mạo hiểm tính mạng của mình, mạo hiểm luôn tính mạng của người đồng hành, mạo hiểm chen chúc trong đống thịt người kia, liều mạng tiến lên phía trước mà đi. Làm cho cục trưởng từ trong xe muốn đi xuống thấy cảnh tượng như vậy mà cảm thấy một trận ác hàn, thậm chí có điểm không dám xuống xe. Đan đại cục trưởng vẻ mặt nghiêm túc xuống xe, đồng thời xuống xe còn có Tiêu Quốc Bình cùng mấy nhân viên trọng yếu khác, Tiêu Quốc Bình không biết vì cái gì mà mời mình ngồi lên xe, cũng không biết vì cái gì mà chính mình cũng được phỏng vấn.

Sau khi xuống xe, Đan Sùng đứng ở phía trước, theo phía sau là Tiêu Quốc Bình cùng với mấy nhân viên cảnh vụ trọng yếu, các phóng viên nhìn thấy dàn trận như thế này, cũng thu liễm đi nhiều, không vội tiến lên phía trước chen chúc, dù sao người cũng sẽ không chạy trốn. Đan Sùng hướng các phóng viên nói : "Hành động lần này, có thể được gọi là kế hoạch đại toàn thắng, tuy rằng tổn thất không ít tinh anh, cũng có rất nhiều người bị thương, nhưng là vì thế chúng ta mới có thể tiêu diệt được đoàn thể tội phạm của Mặc Long Bang, tuyến này chúng ta đã theo đuổi đã lâu, trong quá trình đó cũng đã tổn thất rất nhiều huynh đệ, nhưng chúng ta là vì chính nghĩa mà hy sinh, đương nhiên!" Tiêu Quốc Bình đứng ở phía sau lẳng lặng nghe Đan Sùng phát biểu, nhưng là trong lòng vẫn luôn nghĩ đến tiểu cô nương kia, từ sau khi vụ án kết thúc, mỗi khi nhớ đến ánh mắt cùng lời nói của tiểu cô nương kia, cả người luôn là rét run, buổi tối khi ngủ cũng thường thường nằm mơ, thậm chí có một lần bóp cổ vợ mình hô lên là không nên có con! Không nên có con mà bừng tỉnh! Hắn tuy cảm thấy cảnh sát là chính nghĩa, nhưng là tiểu hài tử

9

kia có gì sai, vì sao lại phải làm một tiểu hài tử mới mấy tuổi đầu phải gánh vác chuyện này, phải chứng kiến cảnh bắn nhau máu chảy đầm đìa, cho dù đứa nhỏ kia khác với mọi người, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, mất đi cha mẹ, không ai chiếu cố, nàng sẽ như thế nào? Hết thảy hết thảy, trong đầu Tiêu Quốc Bình vang lên tiếng vọng, bỗng thấy cái microphone đưa tới bên miệng, mới kịp phản ứng.

Một phóng viên hỏi hắn: "Nghe Đan cục trưởng nói lần chiến đấu này ngài là binh lính xuất sắc nhất, có đúng thật ngài thành công trong việc công kích Mộ Thành cùng vợ của hắn không? Có thể miêu ta một chút là ngươi như thế nào đột nhập được vào trong vòng vây, và hiện trường lúc đó tình huống như thế nào?"

Lúc này Tiêu Quốc Bình cũng có thể như một khúc gỗ gật đầu, dù sao đây cũng là sự thật, dù bất đắc dĩ thế nào, cũng là sự thật, là hắn bức tử Mộ Thành,giết chết Lý Vân, cho dù là vì cô bé kia, nhưng dù sao cũng là giết người. Đôi khi Tiêu Quốc Bình thậm chí nghĩ như thế này, cảnh sát điểm tốt duy nhất chính là giết người mà không cần chịu trách nhiệm, lại có thể lấy lý do đường hoàng, chúng ta là vì cứu người, thật không? Thật là vì cứu người? Vẫn là mặt khác...

Trên đường quay về cục cảnh sát, Đan Sùng cười với Tiêu Quốc Bình nói: "Quốc Bình a, tuổi ta cũng không còn trẻ rồi, cũng nên lo chuyện về hưu, nghe nói trong nhà của ngươi đều rất mong đợi biểu hiện của ngươi, ta và cha ngươi năm xưa cũng là chiến hữu, ta và hắn, đều hy vọng ngươi có triển vọng, và thật không phụ lòng a, chờ sau hai năm nữa ta về hưu, chức cục trưởng này sẽ là của ngươi!" Nói xong liền cứ thế cười rồi rời đi, còn lại Tiêu Quốc Bình cùng mấy vị cảnh sát đứng đó, lúc này Tiểu Trần vỗ vỗ vai của Tiêu Quốc Bình, "Đang nghĩ gì thế? Không yên lòng? Hay là vui đến phá hư rồi? Hay là muốn lập tức trở thành cục trưởng, chao ôi, đến lúc đó đừng có quên người bạn thân này a, mà còn chuyện tiểu cô nương kia đã tìm được chưa a? Hay là bị người khác mang đi? Ôi chao? Này? Nói chuyện a?"

Tiêu Quốc Bình nghe Tiểu Trần ở bên tai chíu cha chíu chít nước miếng phun loạn ra, trong lòng phiền muốn chết, đầu đau như muốn nứt, xoay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái rồi rời đi. Tiểu Trần bĩu môi, nói với người bên cạnh: "Kao, kéo cái gì mà kéo a, bộ không phải là do dựa vào quan hệ của cha mình nên mới được thăng chức sao, tưởng mình giỏi lắm sao?" Người ngoài nghe xong lời nói đó, ôi chao, bộ không phải là ngươi ghen ghét sao? Nếu ngươi cũng có cha làm tướng quân, thì ngươi cũng là cùng cục

10

trưởng có quan hệ a? Có một số người, ta là ghen tỵ không đến, ta liền yên ngoan làm một tiểu cảnh sát, đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga a.

Tiêu Quốc Bình hồn hồn ngạc ngạc ở cục cảnh sát ngây người một ngày, bởi vì đã phá án và bắt giam Mặc Long Bang, cho nên cục cảnh sát có hai ngày nhàn rỗi, nhưng hắn ngược lại hy vọng mình có thể bận rộn. Thậm chí càng bận rộn càng tốt, như thế hắn mới quên đi được tiểu cô nương kia. Về đến nhà, thấy vợ mình là Phó Lăng Giang đang nấu cơm, hắn thay đồ. Trực tiếp thẳng người ngả xuống ghế salon, Phó Lăng Giang làm cơm xong, ba món một canh, bày ra trên bàn, gọi Tiêu Quốc Bình vào ăn cơm, lại thấy bộ dạng hắn phờ phạt nằm ở ghế salon, "Có chuyện gì sao? Không phải là đã phá xong án rồi à? Sao lại còn phờ phạt như thế? Có phải hay không dạo này quá mệt mỏi? Hãy nghỉ ngơi một chút đi."

Phó Lăng Giang nhìn Tiêu Quốc Bình đau lòng hỏi. Tiêu Quốc Bình cũng kịp phản ứng, hắn cảm thấy không nên để cho vợ mình phải lo lắng, nên nói là không có việc gì, chính là gần đây áp lực quá lớn, đúng rồi, con đâu? Hắn nói sang chuyện khác, hỏi con đâu.

Phó Lăng Giang cười cười, chỉ vào đầu hắn: "Ngươi a, vội đến nỗi con mình mà cũng quên, nàng ngày hôm nay qua ở nhà ba mẹ ở a, ba mẹ càng ngày càng thích tên tiểu tử này, lúc nào cũng muốn ta ôm Tiểu Thiên qua chơi, mỗi lần qua đều mua cả đống đồ chơi, tiếp tục như vậy, thì con chúng ta chắc sẽ bị chìu đến hư."

Tiêu Quốc Bình nhìn Phó Lăng Giang, cảm giác có chút không yên tâm, từ khi nàng theo mình, không phải là thấp thỏm lo lắng, thì cũng chính là bận việc nhà, cả người đều gầy đi, ngay cả lúc nàng sinh con, mình cũng không ở bên nữ nhân này, nhưng là nàng cũng không nửa câu oán trách. "Ngươi chỉ có một mình lại còn phải đi làm, lại phải vướng bận con nhỏ, thật sự quá mệt mỏi, bằng không cứ để con ở nhà ba mẹ ta đi, nhờ bọn họ chiếu cố, cũng đúng lúc làm cho Lão Nhị có một người bạn, ngươi có thể an tâm công tác." Phó Lăng Giang suy nghĩ rồi chấp thuận, mình cũng là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa, lúc có ca phẫu thuật thời gian uống nước còn không có, đừng nói đến chăm con nhỏ, nhưng là mướn bảo mẫu cũng lo lắng, không bằng về ở với ba mẹ mình, đây cũng là biện pháp. Buổi tối, hai vợ chồng sau khi tắm xong, nằm ở trên giường, Tiêu Quốc Bình chẳng biết tại sao, sau khi tắt đèn, liền nhớ đến ánh mắt, khuôn mặt, còn có câu nói kia, tổng hội phóng đại vô số lần hiện lên trước mắt mình, đúng vậy, hắn thừa nhận, hặn bị một con nhóc 4 tuổi hù sợ, lời nói của tiểu cô nương như ghé vào lỗ tai hắn mà nói, hắn dùng hai

11

tay ra sức ngăn chặn tiếng nói đó, lớn tiếng kêu nó biến mất đi, sợ tới mức Phó Lăng Giang phải vội vàng đánh thức hắn, đem hắn ôm vào ngực. Tiêu Quốc Bình so với Phó Lăng Giang nhỏ tuổi hơn, trước khi kết hôn, Phó Lăng Giang luôn cho rằng Tiêu Quốc Bình là tiểu quỷ. Nàng nhẹ nhàng ở bên tai Tiêu Quốc Bình nói: "Quốc Bình, không có việc gì, không có việc gì, sẽ không ai hại ta, cũng không ai có thể tổn hại đến con chúng ta, ngươi sao vậy? Lại gặp ác mộng sao? Ta là vợ của ngươi, có chuyện gì thì cứ nói với ta được không? Ta không muốn ngươi tự mình gánh lấy." Vì thế Tiêu Quốc Bình liền đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra, sau khi nói ra, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn được một ít. Quay đầu nhìn lại Phó Lăng Giang, thấy cặp mắt như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó bên tai lại nghe được lời nói, giống như bóng đè lên lỗ tai hắn, "Quốc Bình, từ chức đi, đừng làm cảnh sát nữa. Ngươi biết không? Ta thật sự vô cùng lo lắng cho ngươi, mỗi lần ngươi làm nhiệm vụ thì có khi an toàn trở ra, nhưng cũng có khi bị thương, ta thật sự rất sợ, sợ một ngày nào đó sẽ không thấy ngươi trở về nữa, ngươi từ chức được không? Đừng làm nữa!" Nói xong, Tiêu Quốc Bình liền cảm thấy những giọt nước ấm nóng rơi trên mặt, trên cổ mình. Này là lần đầu tiên Phó Lăng Giang hướng hắn đưa ra yêu cầu, cũng là lần đầu tiên vì công việc của mình mà rơi lệ, hắn cảm thấy thật sự có lỗi với nữ nhân này, nhưng là, hắn từ nhỏ đã bị cha mình huấn luyện để lớn lên trở thành cảnh sát, vẫn cho là cảnh sát chính là tượng trưng cho chính nghĩa, cho đến khi chuyện này xảy ra, hắn chậm rãi ngồi xuống, châm điếu thuốc, chậm trãi hút một hơi.

Lúc Tiêu Quốc Bình đem thư từ chức đưa đến trước bàn làm việc của Đan Sùng, Đan Sùng kinh ngạc đến nói không ra lời, hắn thẳng ngoắc nhìn chằm chằm vào Tiêu Quốc Bình, ý muốn nhìn ra suy nghĩ của hắn. "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Vì sao lại từ chức?

Ngươi biết không? Ta đã hướng thượng cấp tiến cử ngươi, chỉ cần ta vừa về hưu, ngươi liền sẽ trở thành cục trưởng cục cảnh sát này, văn phòng sẽ là của ngươi, ngươi sẽ trở thành cục trưởng trẻ nhất của thành phố A, nhưng vì sao ngươi hiện tại lại từ chức? Vì cái gì? Chẳng lẽ phụ thân ngươi đồng ý sao? Ngươi từ chức rồi sẽ làm cái gì?"

Tiêu Quốc Bình thản nhiên nói: "Ta đã nghĩ kỹ. Ta muốn từ chức để làm một thầy giáo dạy thể dục, không bao giờ làm cảnh sát nữa, cám ơn ngươi Đan cục trưởng, ta biết ngươi đối với ta kỳ vọng rất cao, nhưng là việc này không ai có thể ngăn cản ta, từ chức chính là quyết định của ta. Cho dù cha ta không đồng ý, ta cũng nhất định từ chức, cho nên, thật xin lỗi." Nói xong liền đem huy hiệu cảnh sát cùng súng đặt lên bàn, rồi xoay đi đến phía

12

cửa. Lại nghe thấy "Ngươi chẳng lẽ từ chức là vì tiểu hài tử kia? Như thế nào? Sợ sao? Tiểu hài tử kia nói muốn trở về báo thù, khiến ngươi sợ? Mộ Thành cùng vợ của hắn bị người trong Hắc Long Bang bày kế giết hại, ngươi cho rằng bọn hắn sẽ bỏ qua một tiểu hài tử bốn tuổi miệng còn hôi sữa kia sao? Có thể đã sớm bị giết, ngươi một đại nam nhân, như thế nào lại để một đứa nhóc miệng còn hôi sữa kia hù cho hoảng sợ?" Nghe được tiểu cô nương kia sớm đã chết rồi, Tiêu Quốc Bình lại càng không ngăn được đau đớn trong lòng, quay đầu lại hô to, các ngươi là biết nàng sẽ chết? Vì sao không cứu nàng? Nàng chỉ là một đứa bé mà thôi, các ngươi lại có thể tuyệt tình mặc kệ sự sống chết của nàng như thế?

Đan Sùng biểu tình trên mặt đọng lại, "Nếu cứu nàng, liền khó bảo toàn tiểu cô nương kia sau khi lớn lên sẽ không làm chuyện bất lợi cho xã hội, tại sao lại không làm cho bọn hắc đạo tự giết lẫn nhau? Đây không phải là tốt hơn sao? Quốc Bình, khuyết điểm duy nhất của ngươi chính là rất mềm lòng, làm cảnh sát không chấp nhận cái gọi là mềm lòng, một nam nhân nếu yếu lòng, thì có thể làm nên cái đại sự gì!" Tiêu Quốc Bình lạnh lùng cười. Đây chính là nụ cười khinh bỉ, là khinh thường, là hối hận, "Nếu làm cảnh sát chính nghĩa chính là cái loại này, thì ta đây không nên giữ lấy cái danh hiệu cảnh sát này!" Nói xong liền không chùn bước bỏ đi.

Chương 3 – Hoa tỷ

Tiếng cụng ly ăn uống ồn ào, đèn lúc sáng lúc tối, hình ảnh của các thiếu nam thiếu nữ trong quán rượu mơ mơ màng màng, hai mỹ nữ ăn mặc nóng bỏng, trên sàn không kiêng nể nhảy nhót kích thích nhau, hai chàng trai anh tuấn quang minh chính đại hôn nhau mãnh liệt, cái quán Bar này tên là Điệp Luyến Hoa, là quán bar đồng tính nổi tiếng nhất thành phố A, có rất nhiều gay và les có thể vứt bỏ cái cuộc sống giả bên ngoài, vào trong đây thể hiện ra đúng bản chất của mình, mỗi khi màn đêm buông xuống, bọn hắn liền dẫn người tình đồng tính của mình vào quán bar, cảm thụ nhịp tim của nhau, cảm thụ tình yêu lẫn nhau, không hề e ngại, lúc này bọ hắn thật sự hạnh phúc là chính mình.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .